Cám ơn Chị Mỹ Lệ đã chia sẻ hình ảnh của Ants, rất đẹp - rất sống động. Những hình ảnh trong video của Cô Thanh được lồng nhạc từ từ xuất hiện lung linh trong nắng chiều cứ theo nhau biến dần vào hoàng hôn rồi đột ngột hiện ra một phương trời xa xôi tự bao giờ. Bóng chiều tàn phủ dần lên đồng cỏ khô đong đưa hiện lên trong mắt người thiếu nữ một mối sầu thiên cổ; nàng như chợt thấy mình lưu lạc vào một khung trời vô định khi nhìn những cánh hạc bay cao trên khung trời vạn nẻo. Nơi nào cũng là hoa cỏ khô, khô như những làn tóc trắng - lung linh đong đưa chơi vơi trong gió chiều tả tơi không biết rơi về đâu. Ngọn gió muộn màng của hoàng hôn dần tắt trên đồng cỏ. Nét buồn của thiếu nữ như vương vấn, mà e ấp trong nỗi buồn thiên cổ... như đọng lại để rồi chia xa! như bị cái vẻ tĩng lặng làm ray rứt... thắt chặt lại rồi buông lơi - để bay đi vạn nẻo; hai cánh tay dang rộng như muốn ôm cả đất trời; như muôn níu kéo thời gian dừng lại. Đám hoa khô khi lộ liễu, khi e dè - khi bát ngát, khi đìu hiu đẹp như những đám mây trong chiều tàn nắng nhạt... đến và đi như chưa từng có trong thoáng chốc đã trở thánh không trong vĩnh cửu - trong cái tĩnh lặng của đất trời, của thiên thu bất tận - trong cái nửa chiều tà - nửa nắng quái lần lần bao phủ thiên nhiên cây cỏ,.. rồi trui đi trong nỗi buồn cô quạnh - phảng phất nỗi ngậm ngùi vô vọng... chợt giật mình đứng bơ vơ trên đồng cỏ nhìn chim én lang bạt,.. liệng vào vùng trời vô định giữa mây trắng và sương mù, để hé lộ ra một góc trời trong nắng quái chiều tàn dần đi vào lạnh lùng cô tịch... giữa những tàn lụi,.. hoang vu - ly tao với nỗi buồn cô quạnh; người và thiên nhiên như ngẫu nhiên, vô tình cùng hòa một tiết điệu cho nỗi sầu riêng biệt; trong tĩnh lặng nguyên sơ của đất trời, của thiên nhiên với tao nhân tri ngộ - chỉ có trong cõi hư không, tĩnh mặc của vô cùng vô tận. Những cọng hoa cỏ khô mong manh hiu hắt... lung linh đong đưa vào hư không mới một thoáng đó mà như đã là thiên thu trong cõi trầm mặc. Người thiếu nữ nhìn lên cõi vô tận để hoài niệm qúa khứ - cũng là nỗi ngậm ngùi hiu hắt ở tương lai và buồn một cách cô đơn kỳ lạ; nét buồn hiu hắt khép kín của cô như nuối tiếc qúa khứ đẹp như những bông hoa chớm nở - vừa tinh khiết thơ ngây - vừa ấp ủ bao mộng đẹp của thời còn ôm sách đến trường. Sương mù che kín không gian, hay đúng hơn thời gian xóa mờ tất cả! Cô lang thang đếm kỷ niệm - rồi tan dần vào hư vô trong sương mù ảo vọng!!! Thân mến gửi đến các Anh Chị Hội Ảnh Nghệ Thuật Sacramento, Tuyết Nhung
Cám ơn Chị Mỹ Lệ đã chia
ReplyDeletesẻ hình ảnh của Ants, rất đẹp - rất
sống động. Những hình ảnh trong
video của Cô Thanh được lồng nhạc từ từ
xuất hiện lung linh trong nắng chiều
cứ theo nhau
biến
dần vào hoàng hôn rồi đột ngột hiện ra
một phương trời xa xôi
tự bao
giờ. Bóng chiều tàn phủ dần lên đồng cỏ khô
đong đưa hiện lên trong mắt người thiếu nữ
một mối sầu thiên cổ; nàng như chợt thấy
mình lưu lạc vào một khung trời vô định khi
nhìn những cánh hạc bay cao trên khung trời vạn
nẻo. Nơi nào cũng là hoa cỏ khô, khô như những
làn tóc trắng - lung linh đong đưa chơi vơi trong
gió chiều tả tơi không biết rơi về đâu.
Ngọn gió muộn màng của hoàng hôn dần tắt
trên đồng cỏ. Nét buồn của thiếu nữ như
vương vấn, mà e ấp trong nỗi buồn thiên cổ...
như đọng lại để rồi chia xa! như bị cái
vẻ tĩng lặng làm ray rứt... thắt chặt lại
rồi buông lơi - để bay đi vạn nẻo; hai cánh
tay dang rộng như muốn ôm cả đất trời; như
muôn níu kéo thời gian dừng lại. Đám hoa khô
khi lộ liễu, khi e dè - khi bát ngát, khi đìu
hiu đẹp như những đám mây trong chiều tàn
nắng nhạt... đến và đi như chưa từng có
trong thoáng chốc đã trở thánh không trong vĩnh
cửu - trong cái tĩnh lặng của đất trời, của
thiên thu bất tận - trong
cái nửa chiều tà - nửa nắng quái lần lần bao
phủ thiên nhiên cây cỏ,.. rồi trui đi trong nỗi
buồn cô quạnh - phảng phất nỗi ngậm ngùi vô
vọng... chợt giật mình đứng bơ vơ
trên đồng cỏ nhìn chim én lang bạt,.. liệng
vào vùng trời vô định giữa mây trắng và
sương mù, để hé lộ ra một góc trời trong
nắng quái chiều tàn dần đi vào lạnh lùng cô
tịch... giữa những tàn lụi,.. hoang vu - ly tao
với nỗi buồn cô quạnh; người và thiên nhiên
như ngẫu nhiên, vô tình cùng hòa một tiết
điệu cho nỗi sầu riêng biệt; trong tĩnh lặng
nguyên sơ của đất trời, của thiên nhiên với
tao nhân tri ngộ - chỉ có trong cõi hư không, tĩnh
mặc của vô cùng vô tận. Những cọng hoa cỏ
khô mong manh hiu hắt... lung linh đong đưa vào hư
không mới một thoáng đó mà như đã là thiên thu
trong cõi trầm mặc. Người thiếu
nữ nhìn lên cõi vô tận để hoài niệm qúa khứ
- cũng là nỗi ngậm ngùi hiu hắt ở tương lai và
buồn một cách cô đơn kỳ lạ; nét buồn hiu
hắt khép kín của cô như nuối tiếc qúa khứ
đẹp như những bông hoa chớm nở - vừa tinh
khiết thơ ngây - vừa ấp ủ bao mộng đẹp
của thời còn ôm sách đến
trường. Sương mù che kín không gian,
hay đúng hơn thời gian xóa mờ tất cả! Cô lang
thang đếm kỷ niệm - rồi tan dần vào hư vô
trong sương mù ảo
vọng!!! Thân mến gửi đến các Anh Chị
Hội Ảnh Nghệ Thuật
Sacramento, Tuyết
Nhung